"Mày là vợ tao, nên mày phải chấp nhận sự thô lỗ và những cơn nóng giận của tao."
Mình cảm thấy như một kẻ đi ở trọ và làm thuê, hai năm sống với chồng chỉ toàn nước mắt. Bị cuốn vào vòng xoáy của gia đình chồng, mình khổ sở mà không thể chia sẻ cùng ai. Gia đình từng cấm mình yêu anh, giờ phải chịu đựng dù có đau khổ đến đâu. Chồng không xấu nhưng thô lỗ, cục cằn, và bố mẹ chồng cũng thường lớn tiếng. Kể từ khi sinh con, sự thô bạo của chồng tăng lên, thường xuyên chửi mắng và đánh đập mình, thậm chí cả khi mình đang mang bầu hay bế con. Chồng luôn nói mình phải chịu đựng mọi sự thô lỗ của anh.
Mình bị chồng đánh mà không dám chửi lại, trong khi anh ta thoải mái chửi mắng mình và gia đình. Mẹ chồng cũng không bênh vực hay hỏi han gì, chỉ quát bảo mình phải chịu đựng. Dù thương con đói và bẩn, mình không dám trách mẹ chồng, chỉ nhẹ nhàng hỏi tại sao bà không giúp đỡ. Mình cảm thấy tủi thân và bất lực.
Mưa đá xối xả, bà than phiền rằng mình phải chăm cả bà và cháu, chê bai nuôi con còi cọc và thường xuyên chỉ trích. Bà luôn khoe mình chăm cháu, nhưng mỗi khi mình nhờ giúp thì lại chì chiết. Chồng bị đánh thức và tức giận khi thấy mình nhờ bà. Hắn nói sẽ cưới người khác nếu không nuôi được con, nhưng mình chỉ có thể trách mình đã lấy hắn. Không vội nấu cháo, mình chỉ nhờ chồng đi mua để tắm rửa cho con.
Chồng không nói gì, chỉ cầm cặp đi làm. Nhờ chồng và mẹ chồng, tôi không dám soi gương. Mới hai năm mà tôi đã thấy mình xấu xí như bà già. Tôi không dám kể với ai và cũng không dám về quê. Tôi quên lý do vì sao lại yêu và cưới chồng. Nếu không vì con, tôi đã bỏ đi lâu rồi. Chồng chỉ xem tôi là người sinh con, không xem tôi là vợ. Hằng ngày, chồng chỉ dán mắt vào màn hình máy tính, còn tôi thì không dám nhờ vả gì. Cứ nhắc đến việc nhà là tôi lại lo sợ. Chồng tôi ghét bị sai khiến, kể cả từ bố mẹ, nên họ cũng không thích tôi. Chị chồng thường về nhà, làm tôi càng thêm tủi thân. Mỗi lần họ về, hai mẹ con lại ríu rít trò chuyện, còn tôi thì lặng lẽ đứng ngoài.
Giá như mình được bà yêu thương một chút, có lẽ mình đã không bất mãn như vậy. Mẹ chồng thiên vị cháu ngoại hơn cháu nội, vì thường được con gái biếu xén. Khi con chị chồng gọi “mợ”, bà chỉ liếc xéo. Nhiều lần mình đã quyết tâm thu xếp đồ để bế con ra đi vào nửa đêm, dù không biết đi đâu, nhưng ở nơi này thật ngột ngạt. Chỉ cần bình tĩnh một chút là mình lại chùn bước. Nếu lỡ nói “quét nhà hộ em”, mình sẽ bị chồng mắng ngay. Anh ghét bị sai bảo, và có lẽ đó là lý do bố mẹ chồng cũng ghét mình. Mình thì sao cũng được, nhưng con còn nhỏ đã phải theo mẹ chịu đựng. Mình không chắc đủ nuôi bản thân nếu rời nhà chồng, vì lương chỉ 3,2 triệu/tháng. Nếu đi, phải đi thật xa, không sẽ lại bị kéo về chịu đựng tồi tệ hơn. Nhiều lần quyết tâm nhưng cũng nhiều lần nhụt chí, nên đành ở lại chịu đựng.
Niềm an ủi duy nhất của mình hiện tại là con. Nếu không có con, có lẽ mình đã buông xuôi. Mình cảm thấy rất khổ, nhưng nói ra thì lại bị coi là yếu đuối. Trong hoàn cảnh này, ai cũng thấy mình khổ, dù ở hay đi cũng vậy. Sau khi tâm sự để vơi bớt nỗi lòng, mình chỉ mong chồng sẽ thay đổi. Nhưng liệu điều đó có xảy ra và mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi không?


Source: https://afamily.vn/tam-su/may-la-vo-tao-tao-thich-dam-da-chui-tho-lo-may-deu-phai-chiu-2014051209246559.chn